keo-bong-da

MU thắng trận nghẹt thở: Lấy lại “Quỷ đỏ” của ngày xưa


Trước Everton, MU đã sống dậy hình ảnh của ngày xưa: Một lối chơi tấn công máu lửa và giành chiến thắng phút bù giờ nghẹt thở.
HLV Louis van Gaal tiếp tục sử dụng sơ đồ 4-3-3 cho trận bán kết FA Cup giống như ở 2 chiến thắng trước Aston Villa và Crystal Palace tại Ngoại hạng Anh. Đội hình này giúp hàng tiền vệ MU phóng khoáng hơn, phục vụ nhiều hơn cho mặt trận tấn công thay vì với 2 tiền vệ trung tâm.

Rooney lùi sâu kết hợp với Carrick trong khi Fellaini hoạt động rộng. Marcos Rojo xuất hiện bên hành lang cánh trái nơi hàng thủ nhờ Darmian không khỏe mạnh, “măng non” Fosu-Mensah ở cánh đối diện. Phía trên là 3 sao trẻ Lingard – Rashford – Martial.


MU chơi cực hay trong hiệp 1. Họ kiểm soát bóng vượt trội, tạo ra hàng loạt cơ hội ăn bàn, khắc chế được lối chơi bóng dài của Everton (phất lên cho Romelu Lukaku, mặc dù tiền đạo người Bỉ cũng có hai pha bóng tuyệt vời để suýt làm tung lưới De Gea).

Sở dĩ MU có thể phát huy khả năng kiểm soát bóng vì tuyến tiền vệ của họ làm chủ không gian cực tốt. Khi Everton có bóng, “Quỷ đỏ” gây sức ép ngay bên phần sân của đối thủ. Khi họ có bóng, Rooney và Carrick kiểm soát, phân phối hợp lý, mở đường cho bộ ba Lingard – Rashford – Martial đầy năng lượng và tốc độ tạo ra các cơ hội.

Trận này, vị trí của Rooney rất quan trọng. Anh không được chơi “số 10” mà đóng vai trò lùi sâu để tạo sợi dây liên kết với Carrick, Fellaini. Đội trưởng của MU gần như không “xâm phạm” vào không gian của bộ ba phía trên, thậm chí còn luôn tự đẩy Fellaini lồi lên, gây áp lực với tiền vệ phòng ngự, hậu vệ Everton.

Lingard rất tuyệt vời. Cầu thủ 23 tuổi không bó buộc bản thân vào cánh phải mà thay vào đó là thường xuyên di chuyển vào khu vực trung tâm – nơi mà MU không có sẵn một số 10 trên lý thuyết ở trận này, để bật nhả với Martial. Cả hai di chuyển đầy linh hoạt và nhiều lần phối hợp trung lộ làm hoa mắt hàng thủ Everton.
Besic thật sự có ngày khổ sở khi được giao kèm Martial. Khi đối đầu 1-1, Besic hầu như bị tiền đạo người Pháp bỏ lại phía sau. Martial giờ không chỉ chơi bằng kĩ năng tấn công vốn có mà còn thể hiện sự thông minh. Bàn thứ nhất của MU, Martial phô diễn kĩ năng đi bóng rồi chuyền cho Fellaini ghi bàn. Nhưng bàn ấn định thắng lợi 2-1 là hình ảnh một thủ lĩnh tương lai trên hàng công “Quỷ đỏ”.

Hiệp 2 là một câu chuyện khác. MU vẫn giữ được sự tưng bưng trong khoảng hơn 10 phút đầu với sự di chuyển năng nổ của Lingard, cộng thêm một phần từ Rashford. Vấn đề là Everton đã biết cách thay đổi để đối phó với Martial.

Everton lùi sâu hơn một chút, khép bớt không gian phía sau ngăn Martial “oanh tạc” nhưng đồng thời cũng thu hẹp khoảng cách giữa hàng tiền vệ và hàng thủ Everton. Chính nhờ thế khi Martial có bóng, đã xuất hiện nhiều hơn 1 cầu thủ Everton kèm cặp, và hiệu quả đến.

Thứ nữa thay đổi với Everton ở hiệp 2 là cường độ. Lùi sâu hơn bảo vệ khung thành tốt hơn, Everton mở ra những đường phản công hiệu quả hơn nhờ tốc độ của Lennon, Barkley, sự càn lướt của Lukaku. Everton đã khôn ngoan hơn khai thác vào không gian mở của MU.
MU càng đá càng mệt nhoài với đòn phản công của Everton. John Stones lúc bình thường là hậu vệ, khi phản công như một tiền vệ. Barkley được thể nhô cao hơn và có dài lần dắt bóng đâm thẳng vào vòng cấm MU, trong đó có pha kiếm penalty (Lukaku đá hỏng).

Thật không may cho HLV Roberto Martinez khi MU đã phá hủy mọi nỗ lực của ông nhờ sự chói sáng của Martial vào thời gian bù giờ. Nhưng Van Gaal rõ ràng đã đúng khi đưa Herrera vào sân và từng bước giật lại quyền kiểm soát, hơn hết là đường chuyền cho Martial.

Đây là trận bán kết hấp dẫn, có phân đoạn kịch tính rõ ràng. Riêng với MU, có lẽ lâu lắm rồi họ mới khơi gợi thứ cảm xúc mạnh đến vậy.
Share on Google Plus

About Unknown

This is a short description in the author block about the author. You edit it by entering text in the "Biographical Info" field in the user admin panel.

0 nhận xét:

Đăng nhận xét